Đã 6 năm kể từ khi tôi xa bạn. Bắt đầu từ ngày tôi nhận được cú điện
thoại oan nghiệt ấy. Một chút hiểu lầm, một chút nghi ngờ, một chút ghen
tuông và cao hơn hết là lòng ích kỉ của cả hai đứa, để rồi chúng ta xa
nhau mãi mãi.
Bạn bè tôi vẫn bảo, rồi tôi sẽ quên, rồi thời gian
sẽ chữa lành mọi vết thương, bởi tôi cũng đã một lần thất bại trong tình
yêu. Bạn không phải mối tình đầu của tôi. Chúng nó vẫn nói rằng, thời
gian 2 năm bên nhau của chúng ta không quá lâu và tôi sẽ sớm thăng bằng
trở lại.
Nhưng thực tế đã chứng minh rằng tất cả mọi người đều
nhầm. Thời gian cho dù là 1 ngày, 1 năm hay 10 năm với tôi cũng thế
thôi. Từ khi xa bạn, tôi đã chọn cho mình một cách sống khác. Tôi sôi
nổi hơn, và cũng câm lặng hơn. Tôi càng tỏ ra mình cứng rắn, mạnh mẽ và
vô tâm bao nhiêu thì lại càng có những giây phút 1 mình đơn độc đến hóa
đá bấy nhiêu. Tôi nhớ bạn, nhớ mọi thứ liên quan đến bạn. Không một giây
phút nào là thôi nhớ - ngay cả khi tôi ở bên cạnh một người đàn ông
khác.
Tôi 27 tuổi, tôi lên xe hoa về nhà chồng. Chồng tôi là một
người đàn ông trưởng thành. Anh có tất cả mọi thứ để đảm bảo cho một
cuộc sống ổn định. Anh 32 tuổi. Nhưng anh không có được trái tim tôi, và
hình như tôi cũng thế. Với tôi, kết hôn cũng chỉ như một phần cần có
của cuộc sống mỗi người. Năm đó, bạn mới 24. Và bạn đang ở một nơi nào
đó xa lắc, tôi chẳng thể nào chạm tới được. Tôi cũng không biết rằng đã
có khi nào bạn day dứt về tình yêu của chúng ta?
Sau ngày
chia tay, bạn và tôi không ai nói một lời. Sự tự ái đã khiến chính bản
thân tôi ngăn không cho mình tìm đến bạn, dẫu có những lúc nhớ đến điên
dại, khóc đến cạn cả nỗi đau. Đêm nào tôi cũng úp mặt lên tay mà thương
mình đứt ruột. Ngày đó, bạn đã nói với tôi những lời tàn ác và lạnh lùng
nhất. Tôi cũng trả đũa lại bằng những câu cay độc hơn mọi thứ trên thế
gian này. Nhưng chỉ đến khi quay lưng bước đi, tôi mới dám để cho nước
mắt tuôn rơi, vỡ òa nức nở. Tôi biết bạn cũng đau lắm. Hai năm bên nhau
đó, đủ để giúp tôi hiểu phần nào về bạn, nắm bắt được những cảm xúc và
tâm tư của bạn. Nhưng chúng ta đã chẳng thể giữ được nhau ở bên.
Khi
tôi mang bầu đứa con đầu lòng, biết nó là con trai, tôi đã ngày đêm
nghĩ về bạn. Bởi tôi đọc được ở đâu đó rằng, nếu khi mang bầu mình nghĩ
đến ai nhiều thì đứa bé trong bụng sẽ có khuôn mặt giống người đó.. Tôi
ước gì đứa bé có được ánh mắt và cụ cười của bạn – như từng có thời gian
nó là của riêng tôi. Ngày sinh con, tôi đau đớn nhưng chỉ dám gọi thầm
tên bạn, tôi bám tay vào thanh sắt đầu giường bệnh mà nước mắt giàn
giụa. Tôi nhớ bạn đến da diết, chỉ ước sao có bạn ở đó nắm lấy đôi bàn
tay gầy guộc bé nhỏ của mình. Nhưng ước mơ thì cũng chỉ là ước mơ, phải
không bạn?
Chồng tôi cũng cứ lặng lẽ đi bên cạnh cuộc đời tôi.
Anh ấy cũng đã từng yêu một người phụ nữ khác, rồi họ chia tay và anh
cũng không thể quên được cô ấy. Chúng tôi sống bên cạnh cuộc đời nhau,
tự thỏa thuận ngầm rằng sẽ không ai động chạm đến quá khứ cũng như nỗi
đau lòng của nhau. Chúng tôi sống không có cãi cọ, giận hờn, không có
ghen tuông và ngờ vực. Sẽ là một cuộc sống lí tưởng nếu như mọi người
đứng ở một góc khác nhìn vào. Nhưng với người bên trong, chúng tôi chỉ
đơn thuần muốn tìm một vỏ bọc cho nỗi đau quá khứ riêng của mình.
Đêm
hôm qua, không hiểu tại sao, tôi lại mơ thấy bạn quay trở lại. Vẫn là
ánh mắt và nụ cười của ngày xưa, vẫn là khuôn mặt và dáng vẻ có chút bất
cần ấy. Nhưng thoắt một cái, hình ảnh của bạn lại tan biến đi. Tôi đã
khóc, òa lên khóc nức nở. Sáng dậy, thấy một bên gối ướt đẫm. Thì ra tôi
đã khóc thật. Đột nhiên, chồng tôi hỏi, em có chuyện gì buồn mà lại
khóc cả đêm. Tôi chỉ lặng im, không giải thích gì. Anh ấy biết, tôi vẫn
có những giấc mơ rất riêng và lạ lùng. Có lẽ anh ấy cũng thế. Chúng tôi
chỉ có mối gắn bó duy nhất là đứa trẻ đang lớn lên từng ngày, nhưng tôi
không biết rằng sau này, nó sẽ giống ai?
Một mùa đông nữa lại
đến. Một năm nữa lại trôi qua. Đã 6 năm rồi chúng ta không một lần nào
liên lạc hay tình cờ gặp nhau – như cả ngàn lần tôi đã mong ước bạn nhỉ!
Không biết đến khi nào tôi mới có thể thôi nhớ và xót xa đến thế này
khi nghĩ đến những bồng bột khi xưa. Không biết rằng, ở một nơi nào đó –
có thể xa, mà cũng có thể rất gần, bạn đã quên tôi hay chưa? Nhưng tôi
sẽ luôn nhớ bạn, như mùa đông năm nay, cái lạnh vẫn tái tê khắc khoải
nỗi lòng!
Nguồn Blogviet