Đời thật
lạ! Tại sao người ta biết yêu là đau mà sao cứ mãi lao đầu vào nó vậy
nhỉ, tôi cứ hay cười vào những con người lụy tình... ấy vậy mà....
Ai
cũng bảo em ngốc khi xung quanh em có biết bao người để lựa chọn, vậy
mà em cứ mãi tương tư về một người rất đỗi bình thường. Ừ... thì em
ngốc, nhưng sao muốn quên một người lại khó và... đau khổ đến như vậy...
Kể
từ khi xa anh nụ cười đã không dành cho em nữa – em dành tặng nó cho
những người thân yêu của mình! Thay vào đó em hay thể hiên cảm xúc của
mình qua đôi mắt…! Có người nói: “ đổi lúc anh nhìn thấy trong mắt em
một chút buồn, xa xăm và hoài cảm”... Đúng là thế, vì cứ mỗi khi có một
chút khoảng lặng em lại thích nép mình bên 1 góc nhỏ bình yên nào đó,
đưa mắt nhìn một cách vô hồn vào khoảng trời phía trước, mặc cho những
làn gió vô tình cứ đưa những hạt mưa lạnh buốt vương lên đôi bàn tay bé
nhỏ, gió thổi bay làn tóc em và cứ thế em thả trôi suy nghĩ của mình
theo chiều gió…
Cũng đã hơn hai năm rồi, kể từ ngày em và
anh xa nhau... nhưng, không có giờ phút nào là em không nhớ về anh.
Những dư âm và hương vị tình yêu mà anh mang đến vẫn luôn sống trong kí
ức của em, mọi thứ cứ như vừa xảy ra hôm qua vậy... rất rõ... rất
rõ...... Anh.... đã cho em biết thế nào là hạnh phúc khi được sống trong
vòng tay yêu thương, sự che chở của anh. Và cũng từ khi quen anh em mới
biết thế nào là chờ đợi, nhớ nhung và... đau khổ.
Chia tay, em
muốn mình quên anh để bắt đầu cuộc sống mới nhưng cố quên lại càng thêm
nhớ. Mọi thứ xung quanh đều gợi lên những kỉ niệm về anh.
Ngay
lúc này đây khi ánh trăng len vào trong phòng, em lại nhớ về anh. Nhớ
những ngày hai đứa nắm tay đi dưới con đường đá, không có hoa sữa cũng
không có những ánh đèn đầy màu sắc mà chỉ có những bóng đèn đường le lói
và những ánh sao đêm, chỉ vậy thôi nhưng đối với em như vậy đã là quá
đủ... Và cũng nơi đó, anh đã trao cho em nụ hôn đầu đời đầy vụng về và
bỡ ngỡ. Bất ngờ, hồi hộp... em vội đẩy anh ra, quay lưng đi, giả vờ giận
dỗi nhưng thật ra là để giấu đi gương mặt đang dần nóng lên và cố che
đi sự ngượng ngùng của mình. Anh lại thế, lại lẽo đẽo theo sau năn nỉ,
chắc lúc đó ông trăng cũng đang nhìn hai đứa mình và mỉm cười anh nhỉ?
Còn
nữa, em rất yêu biển, yêu cái cảm giác thanh thản, dễ chịu khi đứng
trước một màn đêm yên tĩnh. Chỉ có những gợn sóng trắng vỗ nhẹ vào bờ.
Em chỉ không thích những làn gió và những lớp cát dày cộm ở đó thôi. Vì
gió thổi tóc em bay, nó làm cho em có cảm giác lạnh... còn cát thì làm
vướng chân em, rất khó đi, khi buổi trưa thì nó còn rất nóng... nhưng có
anh rồi, em không còn lí do nào để ghét nó nữa vì khi bên anh em luôn
có cảm giác thật ấm cúng, anh luôn ở bên cạnh em vì sợ em lạnh lại còn
vuốt nhẹ mái tóc của em, mỗi khi nó bị gió thổi. Vì sợ em bị cát làm
nóng chân nên lúc nào em cũng được anh cõng trên lưng và kể cho em nghe
những câu chuyện vu vơ, bờ cát còn in lại những dấu chân tình yêu của
anh và em nữa, cảm giác thật bình yên... và như thế em yêu mọi thứ của
biển, kể cả gió và cát...
Không thể đi hết được chặng đường, vì
đã không có ai lau mồ hôi cho em, không ai chịu ngồi nghỉ mệt cùng em,
không ai chìa tay ra để kéo em lên... và... quan trọng là em đã không
còn có anh bên cạnh...
Giờ đây, những lúc đứng giữa đám đông em
cảm thấy mình cô đơn và lạc lõng biết chừng nào, những lúc đó, em lại
đảo mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm một ai đó... - thật ra là em đang tìm
anh, dù biết điều đó là không thể, em tìm kiếm anh... chỉ để nhìn... vậy
thôi... nhưng không lần nào gặp được. Em nghĩ mình đang chạy theo một
cái gì đó thật vô vọng, không có điểm đến, mà em vẫn chưa tìm được lối
ra và em sẽ không thể nào dừng lại được khi em vẫn còn suy nghĩ về
anh...
Em... anh, giờ đây mỗi người một ngả – anh là mối tình
đầu của em, là người em dành trọn con tim của mình. Chưa bao giờ em hết
yêu anh, kể cả khi em chủ động nói lời chia tay dành cho anh. Không phải
em không đủ sức giữ tình yêu của mình mà là em đã không đủ sức để thay
đổi con người của anh. Em muốn người mình yêu là một người đàn ông thật
sự, là người trí thức, đủ bản lĩnh để xây dựng một mái ấm gia đình vững
chắc. Nhưng anh vẫn không thể nào làm được, anh đã bỏ học, bỏ một tương
lai tươi sáng đang chờ anh phía trước. Anh biết, điều đó em không thể
chấp nhận, em không thể yêu một cách mù quáng mà không nghĩ đến tương
lai và anh cũng biết làm như thế anh sẽ... mất em, đúng không? Chính
điều đó đã khiến em nhận ra rằng: “anh không yêu em nhiều như em đã
nghĩ”. Thực tế, là anh chưa từng quan tâm đến suy nghĩ của em và em nghĩ
mình đã thất bại khi không thể trở thành động lực để anh đi tiếp con
đường của mình.
Tình yêu em dành cho anh vẫn chưa đủ sao anh?
----------------------
Sau
hai năm gặp lại, em không thể nào che giấu được cảm xúc của mình, hạnh
phúc trong em đang ngập tràn, tim bỗng đập nhanh hơn, nó như muốn nhảy
ra khỏi lồng ngực, em chỉ biết đứng lặng... Nhưng thật buồn, vì ngày hôm
đó không phải anh đến tìm em mà là đi rước người yêu của mình, nhìn vẻ
mặt hạnh phúc của anh, lòng em như quặn thắt. Nhưng biết làm sao được,
cũng đã đến lúc anh phải tìm cho mình một hạnh phúc mới. Chỉ có em là
ngốc, lúc nào cũng nhớ về anh và em biết, em biết mình đã thật sự mất
anh...
Bao năm qua, dù chia tay nhưng em vẫn luôn trốn tránh với
thực tại và tự đặt cho mình một niềm tin rằng anh vẫn yêu em, nó là
động lực để em vững bước hơn trong những ngày không có anh bên cạnh. Em
không dám đối diện với sự thật, em tự đưa mình vào trong một thế giới ảo
với những suy nghĩ ảo. Để rồi khi bước ra, em đã không còn là chính
mình nữa. Làm sao em có thể quên, khi mọi thứ xung quanh em luôn gắn
liền với những kỉ niệm về anh, và càng khó quên hơn khi mỗi đêm anh lại
xuất hiện trong giấc mơ của em một cách ân cần và nhẹ nhàng, vẫn ánh mắt
đó, vẫn nụ cười đó đã từng khiến trái tim em phải lỗi nhịp. Em ghét
lắm, ghét cái lạnh của buổi sáng, ghét tiếng gà gáy, ghét những tia nắng
ban mai khi nó rọi vào khung cửa sổ... Em ghét tất cả những thứ có thể
làm cho em tỉnh giấc... vì khi đó... anh lại rời xa em.
Nghĩ về
anh em lại viết nhật kí, mỗi trang giấy là cả một nỗi lòng của em, là
trống vắng, là đau buồn, là nhung nhớ... Những lúc như vậy cảm xúc của
em lại dâng trào, em không thể nào kiềm chế được tình cảm của mình, nét
chữ của em đang bắt đầu nhòe đi và như thế nước mắt em lại rơi, rơi
mãi... cho đến khi mệt mỏi em lại gục đầu trên quyển nhật kí, đôi khi
thiếp đi tự lúc nào không biết... và lúc đó em... lại gặp anh...
* Minh Ngoc imissed112@yahoo.com