"Đó là một chuyện tình ít kỉ niệm! Nhưng đối với em đó là những kỉ niệm đẹp và ý nghĩa nhất mà trái tim em luôn nhớ về!"
Mai
đang nằm trong phòng và nhớ về ngày xưa ấy! Mai khóc, khóc nhiều… cố
gắng trấn tĩnh lại bằng tiếng nhạc và đọc đi đọc lại bức thư mà chị gái
vừa gửi.
“Gửi em gái!
Mai nè! Chị em mình đã lớn rồi
phải không nhỉ, 19-21 rồi! Đầu tiên chị thật sự xin lỗi Mai vì đã xúc
phạm tới quyền riêng tư của Mai. Chị biết đó là một tình cảm không phải
nói xa là xa, nói bỏ là bỏ được, và nói không buồn là không buồn! Cái
buổi đầu tinh khôi, tình yêu đẹp và cao quý lắm chứ! Chị đã suy nghĩ,
chị không biết nên gọi Mai dậy nghe điện thoại hay để Mai ngủ và quên
luôn cuộc điện thoại đó nữa! Vì nếu xem như anh ta chưa từng gọi và Mai
không biết đến điều đó thì sẽ tốt hơn, sự tàn nhẫn và trắng trợn của anh
ta sẽ giúp Mai quên anh ta nhanh hơn dù Mai lúc này rất buồn, rất rất
buồn. Chị biết Mai muốn giấu nước mắt vào trong để là một người mạnh mẽ,
nhưng chị cũng nhìn thấy Mai là một người yếu đuối, trong tình yêu nam
nữ không có ai là mạnh mẽ cả. Chị biết Mai đang ở lứa tuổi mới bước vào
cuộc sống thực của mình, muốn nếm vị ngọt và cả vị đắng của cuộc sống
trong tất cả mọi phương diện, ở đây chị đang nói đến là tình yêu. Chị là
một người chị gái, đã trải qua lứa tuổi như Mai… thật ra mới chỉ cách
đây ít lâu thôi, khi thấy chị Thương có thai với anh Tiến mà chưa cưới
hỏi chị thấy đó là cả một nỗi sỉ nhục, thấy buồn và thấy khinh lắm. Chị
như Mai lúc này đây, đầy lòng kiêu hãnh và tự tin vào bản thân mình, khi
bước chân vào ngành y dược hơn một học kì thứ nhất chị cũng như Mai
vậy. Muốn được nếm thừ vị đắng và vị ngọt của tình yêu, tâm hồn đầy ngây
thơ và trong sáng, sống tốt với tất cả những người xung quanh mình!
Nhưng rồi những bước đầu luôn là vui vẻ, rộn rã để kết thúc là nỗi buồn!
Tình
yêu ban đầu đến với ta là rung động, ta nhận ra mình ý nghĩa, ta thấy
mình hạnh phúc. Ngày tháng trôi qua mọi chuyện như dòng sông, như quy
luật muôn đời là vận động, trôi chảy chứ không như vậy mãi. Vui mãi rồi
cũng đến buồn, những cái tiếp diễn đã đưa ta đến sai lầm.. chị cảm thấy
phải chia sẻ, phải bảo vệ Mai trước những thách thức đôi khi là lầm lỡ
của cuộc sống. Vì Mai bây giờ y như là chị ngày trước vậy, chị muốn bảo
vệ Mai như đang bảo vệ chính mình trong ngữ cảnh ngày xưa. Nếu ngày đó
chị Thương không mai mối, không nói những lời dẫn dắt chị vào tình yêu
thì giờ đây chị không buồn Mai ạ! Vì thế nên chị luôn dặn Mai đừng yêu,
yêu không có cái gì là không tốt, không có gì là xấu cả, nhưng là chưa
phải lúc thôi. Phải đề cho mọi sự va chạm khiến ta trưởng thành đã rồi
hẵng hò hẹn. Lời chị nói lúc này là đúng, vì ngày xưa mẹ cũng gần như
nói với chị những lời ấy mà chị đã không nghe, không hiểu được lời mẹ
nói. Bản thân ta đôi khi là tốt, là trong sáng, nhưng hoàn cảnh đưa đẩy,
ở đây là sự "đưa đẩy" Mai hiểu không? Nó đã làm ta trở thành người
khác!
Lần đầu tiên trong đời của chị, chị đã bị người ta hiếp
dâm, mà người đó là người yêu của mình... Nó khiến chị như bị điên
loạn, chới với trong chính cuộc sống của mình. Chị đã không tâm sự với
bất cứ ai, dù là bạn hay em gái, hay chị gái để rồi cứ bức bí mãi trong
nỗi buồn của riêng mình. Chỉ đến khi chị gặp anh Phương vào cái ngày
buồn nhất, chị đã tâm sự tất cả với anh ấy để có ai đó che chở cho tâm
hồn mình và sống thật thanh thản. Nhưng nếu có một sự lựa chọn, nếu được
quay trở lại thời gian thì chị sẽ chọn con đường không bước vào tình
yêu, vui vẻ với gia đình, bạn bè và mơ vào một bóng hình xa xăm trong
cõi nhớ để lao động và học hành thì đôi khi sẽ không phải va vấp, không
phải buồn, không phải khổ. Và giờ đây có biết bao bác sĩ, công an ở ngay
cạnh để chọn lựa. Họ yêu mình và mình mến họ trong cái nhân cách của
con người, chính chắn trong cuộc sống. "Tình yêu đích thực phải dẫn đến
hôn nhân", Mai có hiểu câu nói ấy không? Chỉ có ai trải qua rồi mới thấm
thía hết! Tình yêu của Mai bây giờ đã phải là đích thực và dẫn tới hôn
nhân chưa? Một năm cây rụng lá bao nhiêu lần? Ba năm thì làm sao biết
được.
Chị lo lắng và muốn bảo vệ cho em gái của mình, muốn hướng
cho em con đường đi tốt nhất khi mình đã trở thành người từng trải, thậm
chí đã trải qua cả sự khủng bố và mọi điều đau đớn nhất. Nhưng Mai mới
là người sống cuộc sống của Mai đó, Mai có nghe lời chị không là tùy
thuộc ở Mai. Không có Giang thì còn hàng chục kẻ khác xấu xa và bỉ ổi
đang chờ đợi mưu tính sự đưa đẩy của cuộc sống để lấy đi niềm vui của em
gái chị. Chị quyết định xóa tin nhắn và cuộc gọi của Giang để Mai sẽ
quên dễ hơn, nhưng rồi cuối cùng chị nghĩ nên để Mai tự vượt qua được
chính bản thân mình lần này để lần sau không còn một tên Giang khác. Có
thể lúc này anh ta thật lòng với Mai đó, nhưng cái cuối cùng là gì? Có
phải đã là đích thực chưa? 99% là chưa! Chị muốn Mai tự suy nghĩ và
quyết định lấy, chị đã nói hết những gì có thể nói và làm hết những gì
có thể làm. Và chị vẫn muốn thật lòng xin lỗi Mai vì đã không để Mai
nghe cuộc điện thoại đó. Dù Mai quyết định thế nào, có bước tiếp vào
tình yêu lúc này nữa hay không thì hãy nhớ bên đời em còn có chị để chia
sẻ! Mai tự quyết định đi nhé!
Một lần yêu, một lần để trái tim
rung động là một lần ta biết buồn, nhưng Mai biết không, nỗi buồn đó và
nỗi buồn sau này khác nhau nhiều lắm! Càng sâu sắc bao nhiêu càng đau
khổ bấy nhiêu. Chuyện của Mai mới ở lúc ban đầu, dẫu có buồn cũng chỉ là
một chút, đến mai này thì nước mắt chảy thành sông. Số phận không ai
giống ai, mong đời Mai luôn hạnh phúc, tốt đẹp, sung sướng hơn đời chị.
Còn nếu Mai không thể quên anh ta thì xem như đây là một sự thử thách để
xem hai chữ duyên nợ của hai đứa như thế nào! Nhưng làm gì thì cũng
đừng quên tình mẹ nhé!... Chị luôn ước gì chỉ một năm trước thôi, có một
ai đó nói với chị những lời như thế này thì giờ chị sẽ không có một nỗi
buồn mãi mãi ở trong tim...
Tháng năm dài sẽ ở lại ngày mai
Vui hay buồn? Cười hay khóc?... trong ai?
Vẫn để lại trong ta nhiều đau đớn
Em không phải là một con sóng lớn
Để mang anh theo em suốt cuộc đời!...
chị gái của em!"
Mai
khóc thêm.. mai cầm cuốn nhật kí mà chị đã tặng lúc Mai thi đậu đại
học.. Mai thổn thức và cắm cúi viết với hai hàng nước mắt...
"22h43’
Nhật kí ơi....
Lâu
lắm rồi tớ và cậu không tâm sự với nhau! có lẽ cậu nhớ tớ lắm, mắc dù
tớ toàn làm khổ cậu... Cái ngày khi biết tin đó về anh và chị ta tớ
không còn cảm hứng để làm cái việc gì, chỉ muốn khóc thôi, đặc biệt tớ
chẳng ao ước gì ghi lại cái cảm xúc chao chắn lòng mình lúc ấy nữa. Bất
ngờ+ thất vọng+ buồn nhiều lắm, tớ thật sự suy sụp nhiều cậu biết ko?
giờ nhắc lại tớ còn thấy nó đang đè chẹn ngay mọi mạch sống của tớ nè!
khó chịu kinh khủng... thôi không nhắc nữa.
Một thời gian dài làm
bạn với bia rượu, nước mắt và mất ngủ tớ trở thành kẻ vô hồn... chơi mà
như bị lạc lõng vậy! Đã thế 2 lần sốt xuất huyết đã lấy đi của tớ biết
bao nhiêu sức và máu nữa. May sao có chị gái xuống viện chăm sóc, lúc
chị về tớ lại khóc, buồn và nhớ chị lắm cậu àh!
Hơn 2 tháng kể từ
ngày biết tin ấy đến giờ tớ vẫn chưa thể quên anh được cậu ơi! Tớ vẫn
liên lạc với anh mặc dù tớ hiểu rõ rằng anh không có yêu tớ đâu, có
chăng là thoáng chốc thôi. Tớ vẫn cứ đặt cược vào một hi vọng dù biết
lối đi đó là ngu dại.
Tớ đã thương anh nhiều đến vậy đấy, thế mà
những gì sau bao nỗ lực níu kéo của tớ anh vẫn không thể thay đổi. Tớ
lại rơi vào vô vọng, ngán ngẩm, dù nhắn tin với anh, nói chuyện vui cười
với anh nhưng hi vọng cũng tàn dần, nó cũng chỉ còn là niềm vui thoảng
qua lúc tớ biết mình còn đang yêu thôi!
Những ngày đi thực tế xa
xôi, tớ và anh chỉ còn cách nhau vài cây số mà cũng chẳng đến gặp nhau
là cậu hiểu. Tớ phải kìm nén biết bao để không chạy đến và ôm hôn anh...
Tớ yêu anh lắm, ở gần anh sau bao ngày tháng xa cách như thế chắc tớ
không cầm lòng nổi quá. Nghĩ mãi, dằn lòng mãi rồi những ngày ở Hà Nội
cũng đi qua. Chẳng biết đúng hay sai nhưng hiện tại tớ thấy có lẽ vậy
cũng hay, mặc dù cứ lên xe ngồi, nghe dòng nhạc nổi trôi và hướng tầm
mắt ra ngoài thì từng giọt nước mắt lại lặng lẽ rơi xuống, có lúc tớ
phải bịt miệng lại vì sợ nấc thành lời. Chẳng nhớ rõ nổi là đã bao lần
tớ đã phải rơi vào trạng thái đó nữa, nhưng chuyến đi đúng là ngập tràn
nước mắt... Tớ phải cố. Đến đâu tớ cũng gắng nói chuyện, chạy nhảy, chụp
hình, đùa giỡn, ăn uống, mua sắm,... nhưng chẳng cách nào mà tớ quên
anh được, chẳng thể vứt bỏ một nỗi buồn, một nỗi nhớ trong trí óc vì một
người!
Bây giờ tớ ngồi đây với cậu cũng vì tớ nhớ anh quá!
Nhưng tớ sẽ không liên lạc với anh đâu, tớ quyết tâm rồi, phải gắng quên
anh bằng những ngày dài xa cách! Thời gian qua ai rủ đi nhậu, đi chơi
tớ cũng ùa theo cả, mới tối qua chứ đâu... tớ có cả một dây chuyền ăn
nhậu đấy!.. Cậu đừng giận tớ, tớ làm thế cũng chỉ vì muốn quên anh ấy và
quãng thời gian đó thôi. Đó là quãng thời gian tồi tệ, tồi tệ quá đỗi
vì đó là sự ấm áp, yêu thương ảo đã vụt qua như gió mây. Giờ đây tớ
không muốn nhớ đến nó nữa, qua đi, trôi xa đi...
Như thế sẽ
tốt hơn, dù là khoảng thời gian đẹp nhất hay buồn tẻ nhất cũng xin nó
tan biến, vĩnh viễn hư vô. Cuộc sống cũng nên cõ khoảng trống, quá khứ
đôi khi cũng nên thiếu hụt trong tiềm thức một phần nào đó, và mình cũng
nên có một chút mất trí... có lẽ sẽ dễ sống, yêu đời hơn... Tớ hứa là
sẽ không nhắc, không nhớ, không động chạm gì đến bức tường đó nữa! Phải
hứa với bản thân, phải làm được nhé!"
Mai tìm mọi cách để chống chọi lại với cảm xúc khiến cảm xúc càng lao đao!
Những
ngày tình yêu xa rời...cuộc sống phải chịu đựng những cảm giác thật đau
đớn. Muốn trốn tránh nó để trở lại chính mình thì ko thể nữa rồi! Tưởng
chừng thế là đủ cho những nỗi đau... nhưng biết bao chuyện khác lại xô
bồ, ùa đến vây quanh Mai!
Mai nghẹn ngào... Mai khóc... Mai vật
vã trong cõi lòng với bao oán trách! Mai tự hỏi mình đã lạc bước từ bao
giờ?... liệu có quay lại được ko? ... và tới đâu là ngõ cụt?...
Mai bơ vơ trong nỗi đau, lạc lõng với niềm vui...
(Nguồn: Blogviet)
No comments:
Post a Comment